Dám Yêu (Chương 15: Không danh phân)- Phần 15.1
Chương 15: Không danh phận
Tôi và Lâm sống vui vẻ trong căn nhà của chúng tôi. Ngoài công việc của tôi ở cửa hàng, Lâm sáng đi học, chúng tôi dành khá nhiều thời gian cho nhau chăm chút nhà cửa, mua thêm vài chậu hoa, trang trí thêm những thứ nho nhỏ xinh xắn. Cuối tuần, tôi và Lâm cũng đi siêu thị mua đồ hệt như những đôi vợ chồng trẻ. Nhìn Lâm chăm chút xem bao bì, hạn sử dụng và lựa đồ, tôi mỉm cười hạnh phúc khi như nhìn thấy viễn cảnh người chồng của mình.
Tôi rất thích mèo, Lâm thì thích chó. Tôi và anh tranh cãi khá nhiều về việc nên nuôi con gì trong nhà. Tôi cương quyết là muốn nuôi mèo, nhưng Lâm ngược lại dùng mọi lí lẽ để nuôi chó, và vì chẳng muốn cãi nhau, Lâm đưa ra quyết định để dụ tôi sẽ nuôi một con Chó có tên là Mèo.
Căn hộ của chúng tôi ở cùng tầng có 4 căn hộ gia đình nữa, nhưng tôi không thân thiết với những người hàng xóm bên cạnh. Phần vì, đây không phải nhà của tôi, hơn nữa, nếu thân thiết quá, họ cũng sẽ biết tôi và Lâm đang sống thử với nhau. Điều này cũng chẳng đem được lợi ích gì cho tôi hay Lâm cả. Anh giấu bố mẹ để đưa tôi đến đây sống, dù chúng tôi có yêu nhau, nhưng tôi hoang mang cực độ bởi định kiến của mọi người về những điều chúng tôi đang làm này là rất đáng để lên án. Nếu như ở quê tôi, những cô gái vô tình có bầu hay có quan hệ với bạn trai trước đều bị dân làng khinh bỉ, cuộc đời của cô gái đó coi như hết, thể diện của gia đình cũng mất. Nhiều ông bố bà mẹ sau khi phải chịu đựng đứa con gái của mình bị… gây nên họa không còn dám vác mặt ra đường nữa. Ít ra ở nơi này là thành phố, người đông đúc và ai cũng có công việc của mình nên không có thời gian để xoi mói hay tìm hiểu, việc sống thử cũng nhan nhản, người ta nhìn thấy, có bàn tán sau lưng đi chăng nữa cũng không mấy lạ lẫm, tuy là vậy, nhưng mỗi lần đi chung thang máy, tôi vẫn có cảm giác ngại ngùng, giống như mình đang là kẻ ăn trộm. Thậm chí, tôi còn không dám đưa mắt nhìn thẳng vào mặt những người hàng xóm khi đối diện với họ.